BỖNG NHIÊN EM THẤY ĐỜI MINH TẺ NHẠT*

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Xứ sở Kangcuru nhìn từ trên máy bay







Một cảm giác hụt hẫng và rất là buồn khi quay lại chốn xưa 
Đâu hết rùi những người bạn tôi yêu

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Cơn đau tim và NƯỚC !

 

Khi bạn đứng, cơ thể giữ nước ở phần dưới của cơ thể, khiến chân bạn sưng lên. Khi bạn nằm xuống, cơ thể hạ xuống thấp hơn, do đó, thận thải nước dễ dàng hơn, độc tố cũng dễ dàng loại bỏ hơn. 

 RẤT QUAN TRỌNG, xin hãy ghi nhớ: 

- 2 ly nước sau khi thức dậy - giúp kích hoạt các cơ quan nội tạng \
- 1 ly nước 30 phút trước bữa ăn - giúp tiêu hóa 
- 1 ly nước trước khi tắm - giúp giảm huyết áp 
- 1 ly nước trước khi đi ngủ - tránh đột quỵ hoặc đau tim. 

 Kết quả một số công trình nghiên cứu cho thấy trước khi đi ngủ, uống một cốc nước có thể giúp phòng ngừa chứng tai biến mạch máu não. 
 Trong thực tế, những trường hợp tai biến mạch máu não thường xảy ra vào sáng sớm. Sau một đêm dài cơ thể không được cung cấp nước, máu trở nên đặc hơn, và đây là một trong những nguyên nhân dễ dẫn đến tai biến mạch máu não. 
 Trong một ngày, máu có lúc đặc lúc loãng, đồng thời có một quy luật nhất định. 
 Buổi sáng, từ 4 giờ đến 8 giờ, là lúc máu đông đặc nhất, sau đó dần dần loãng ra, đến khoảng 12 giờ đêm là thời điểm loãng nhất, rồi dần dần đặc lại, và đến buổi sáng hôm sau lại lên đến đỉnh cao. 
 - Vì vậy, mỗi chúng ta, nhất là những người lớn tuổi, buổi tối trước khi đi ngủ nên uống khoảng 200 ml nước (chừng một cốc), thì sáng ngủ dậy, không những máu không bị đặc mà còn loãng ra. 
 Các chuyên gia y học cũng khuyên rằng, buổi tối trước khi đi ngủ uống nước khiến cho máu loãng ra, có lợi cho sự tuần hoàn của mạch máu, giúp phòng chống tai biến mạch máu não. 
 - Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai biến mạch máu não, sự đông đặc của máu tăng lên chỉ là một trong những nguyên nhân gây bệnh. 
 Tuy nhiên, có thể khẳng định thói quen uống nước trước khi đi ngủ có tác dụng nhất định đối với việc phòng chống tai biến mạch máu não.
Cam on anh jack lee 

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

CHÔM CHÔM ĐÊ

Hai mẹ con đang đi du lịch , ghé dọc đường mua chôm chôm , thấy bà lão khoảng trên 70 tuổi bán thấy tội nghiệp hỏi mua .. 15 nghìn một thùng .. tưởng ngon ăn quất cho 6 thúng ... cuối cùng chẳng ăn được quả nào , tức muốn chít .. Tội nghiệp con bé đang thèm ăn chôm chôm mà lại chẳng ăn được , nước mắt bé chảy dài vừa khóc vừa nói .. Mẹ ơi tại sao Bà già rồi Bà con lừa mình dzậy Mẹ




Đến khu resort Hải Đăng Phan Thiết mang hết ra cho mấy con hu hu ha ha này thưởng thức



Vừa vào tới thành phố Phan thiết được chào đón rất nhiệt liệt nha

WELCOME TO PHAN THIET

KAKAKKAKAKKA


Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

MỘT NGÀY THÁNG 3




Không bánh , không hoa ,
   ..chẳng lời chúc .. 
Đành ngồi ôm gối , lệ ướt nhòa 
   cô đơn , lặng lẽ nơi xứ lạ 
 mặn đắng bờ môi ,tội kiếp hoa  




                   

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Bạn là gì ?

"Trong cuộc vui đâu biết ... AI ... là ... BẠN 
Lúc hoạn nạn mới biết ... BẠN ... là ..Ai 
Bạn là gì ? 



 Tình bạn trong đời 
Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này. 
 Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chan chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. 

 Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực, … tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. 
còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này 
Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống ? 

 Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã chân thành đóng góp cho tha nhân. 

 Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi. 

 Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng. 

Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác. Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách - là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh. 

 Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hĩ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.

Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn. 

 Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn (cả tốt lẫn xấu).  

Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời. 

 Vậy thì, bạn ơi, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương và hiểu biết. Bởi vì, chỉ có tình yêu thương, sự hiểu biết mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống, bạn ạ. 

Bạn bè cũng như tiền vậy .. 
Có tờ ... thật .. 
Có tờ ... giả .. 
Có tờ ... lành .. 
Có tờ ... rách .. 

 Chỉ tiếc là mình không phải máy soi tiền nên không thể biết được... 
 Trong cuộc vui đâu biết ... AI ... là ... BẠN 
 Lúc hoạn nạn mới biết ... BẠN ... là ... AI 
 Bạn thân là gì ? 

 B: bao dung 
 A: an toàn 
 N: nhường nhịn 
 T: thương yêu 
 H: hiền hòa 
 Â: ấm áp 
 N: ngọt ngào 
 Trích từ mạng





Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Hoa Thạch Thảo



Thạch Thảo hay mọc thành bụi, nhiều bông với cánh nhỏ xíu xoè rộng ra. Hoa Thạch Thảo có ba màu chính: tím, hồng, trắng. Thạch Thảo có nguồn gốc từ nước Ý, ngày nay được lai tạo thêm thành loại hoa cánh kép rất đẹp. Tại châu Âu, Thạch Thảo tượng trưng cho tình yêu và vẻ đẹp mềm mại, thanh tú, nữ tính. Đôi khi Thạch Thảo cũng tượng trưng cho sự chính chắn vì nó thường nở vào cuối Thu, khi mà đa số các loại hoa khác đã tàn.



 Chẳng biết từ khi nào tôi đã yêu loài Thạch Thảo, loài cúc dại dễ thương này. Lần đầu tiên gặp một cụm thạch thảo ở nhà người bạn tôi đã thích ngay. Có lẽ, bởi màu tím dịu dàng của loài hoa này đã Thu hút tôi. Sau này, một lần vô tình tôi nghe được Elvis Phương ca:
                                       "Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo,
                                        Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi"

http://www.youtube.com/watch_popup?v=YhLpfKMVBVM
                                 

 Tò mò, tại sao người ta nhắc hoa Thạch Thảo trong bài hát "Thu buồn" này nhỉ? Sao không là hoa Cúc? là hoa hồng hay hoa gì khác mà là loài hoa bé nhỏ, loài hoa đồng nội này? Và thật sự bởi có một truyền thuyết buồn mà lãng mạn về hoa Thạch Thảo: "Kể rằng ngày xưa ở một ngôi làng vùng ngoại ô có một đôi trai gái là Ami và Edible. Hai người này sống cạnh nhà nhau từ nhỏ và họ chơi với nhau rất thân. Ngày tháng dần trôi, cô bé và cậu bé của ngày ấy nay đã trưởng thành. Edible giờ đây là một người có gương mặt khôi ngô, tuấn tú, dáng người cao cao và là tầm ngắm của biết bao cô gái trong làng. Nhưng anh không để ý tới ai cả vì trong lòng anh đã có hình bóng của người ấy, người con gái mà anh yêu chính là cô bé hồi đó bây giờ cũng đâu còn bé nữa đâu. Với làn da trắng, đôi môi mỏng, nho nhỏ, hồng hồng, xinh xinh cùng với mái tóc bồng bềnh màu gỗ nâu, những đường cong xoăn ôm lấy bờ vai nhỏ bé và khuôn mặt khả ái của Ami làm bao nhiêu chàng trai say đắm và mong ước có được trái tim nàng. Nhưng Ami chỉ đồng ý lấy ai thoả mãn được yêu cầu đó là đem về cho nàng một loài hoa lạ và nàng cảm thấy thích. Biết bao nhiêu chàng trai đã thử và đều lắc đầu bỏ cuộc. Không ai có thể tìm ra loài hoa mà nàng thích kể cả Edible người hiểu rõ tính cách của nàng nhất.



 Ami và Edible thường hay cùng nhau vào rừng. Ami hái nấm còn Edible săn thú. Vào cái ngày hôm ấy, lúc hoàng hôn khi mà giỏ nấm của Ami đã đầy và Edible cũng đã săn được một chú nai rừng. Hai người cùng nhau đi về, nhưng hôm nay họ ko về đường cũ như mọi khi nữa mà họ đã rẽ sang đường khác. Trên đường về, họ cùng nhau trò chuyện và ngắm cảnh rừng núi. Bỗng Ami nói lớn, gọi Edible và chỉ cho anh bụi hoa dại màu tim tím mọc trên vách núi cao: "Chính là nó, loài hoa ấy, Ami thích, rất thích”.



 Edible nhìn lên bụi hoa rồi nói với Ami:
 - Ami đứng đây chờ tôi, tôi sẽ hái xuống cho Ami
 - Không, không được. Edible vách núi cao và nguy hiểm lắm
 - Nhưng đó là loài hoa Ami thích, Edible sẽ lấy xuống cho Ami.
 - Không, Ami không cho Edible đi. Lúc đó, Edible nhìn Ami mỉm cười rồi dùng ngón tay trỏ cốc nhẹ vào trán Ami:” Ami ngốc, đứng đây chờ anh, anh sẽ quay trở lại, sẽ mang nó xuống cho Ami, sẽ mang hạnh phúc đến cho Ami mãi mãi”.
 Nói xong anh từ từ leo lên vách núi ấy. Mặc cho Ami ngăn cản. Vách núi cao dựng đứng thật nguy hiểm không cẩn thận trượt chân thôi là mất mạng ngay.
 "Được rồi, cuối cùng thì Edible cũng làm được"
 - Edible nắm được bụi hoa trong tay quay xuống nói với Ami nhưng tại sao tự nhiên anh lại cảm thấy chóng mặt quá. Sao dưới mặt đất bây giờ lại có nhiều Ami thế. Anh bình tĩnh lại, quay xuống nói với Ami: "Ami! Edible làm được rồi, anh làm được rồi nhé!”
 Anh thả bụi hoa xuống cho Ami rồi sau đó tìm cách leo xuống. Lạ quá, đầu anh đau lắm, mắt không còn nhìn thấy gì nữa chóng hết cả mặt. Đau quá, anh không thể minh mẫn được nữa. Tay anh mỏi dần, chân mềm nhũn ra…
 - Edible…..KHÔNG…..Ami hét lên khi thấy Edible đang rơi xuống, thả người trong không trung. Anh quay mặt về phía Ami nói: "xin đừng quên tôi" rồi nở nụ cười mãn nguyện và anh đã đi xa xa mãi.




 Ami ngồi đó, ngồi bên bờ vực thẳm, ngồi như người mất hồn, không nói, không cười tay cầm lấy bụi hoa tim tím ấy. Cô ngồi đó cho đến khi người trong làng vào tìm kiếm và đưa cô về. Một mình cô về được thôi còn Edible thì giờ đã không về được nữa rồi. Ami không khóc, cô không ăn uống gì cả, suốt ngày chỉ lặng lẽ ngồi trong vườn chăm sóc cho bụi hoa tim tím ấy, bụi hoa khiến cho Edible không về được nữa.
Cứ như thế trong suốt một thời gian, cho đến một ngày cô đã chìm vào giấc ngủ dài, dài đến nỗi không bao giờ tỉnh lại và trong giấc ngủ đó chắc chắn 1 điều rằng cô và Edible đã gặp được nhau và họ là của nhau mãi mãi.



 Sau khi Ami chết đi loài hoa tim tím ấy được người dân trong làng chăm sóc cẩn thận. Ai ai cũng thương xót cho đôi tình nhân trẻ.
 Ban đầu họ đặt tên cho nó là Forget me not, sau nhiều năm và qua được trồng ở nhiều nước nó lại có những cái tên khác nhau như Muget De Mai (Pháp), Thạch Thảo (Việt Nam)… Và những đôi tình nhân trẻ thường tặng cho nhau loài hoa này để rồi sẽ mãi mãi không quên nhau, sẽ luôn ở bên nhau cho dù là chết."
 Đó là câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Giờ chẳng thể tìm ra đâu tình yêu lãng mạn như thế nhưng sao vẫn cứ thích.
 Bài hát "Mùa thu chết" có lẽ cũng dựa vào truyền thuyết này mà viết nên chăng? Cả bài hát là sự chia ly mãi
mãi, là sự đau buồn

.

                  "Mùa thu đã chết, em nhớ cho mùa thu đã chết
 Em nhớ cho mùa thu đã chết...
 Đã chết rồi, em nhớ cho"



             "Em nhớ cho đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa
                              Trên cõi đời này, trên cõi đời này.
                              Từ nay mãi mãi không thấy nhau,
                              Từ nay mãi mãi không thấy nhau,
                              Từ nay mãi mãi không thấy nhau."



                                    "Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo,
                                         Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
                                    Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo,
                                         Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.
                                    Vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ em,
                                          Vẫn chờ, vẫn chờ... đợi em"







XIN TẶNG CHỊ LINH GIANG [HOA THẠCH THẢO ]






Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

BIÊN BẢN TỔNG KẾT NĂM 2013

Thế là một năm đã trôi qua , mình lại phải già thêm một tuổi , một năm tuy có nhiều tiến bộ, có nhiều mặt tích cực, song cũng tồn tại quá nhiều hạn chế mà sang năm phải cố gắng khắc phục. Người ta nói không có gì là không thể. mình trải qua 1 năm thăng trầm, có nhiều điều ta chưa hài lòng , nên mình phải vạch ra để biết. Hôm nay, sắp hết một năm mình xin vạch ra vài gạch đầu dòng như sau. ai có kiến gì thì kiến nhé. 

 Thứ nhất về mặt con cái :
 Mình đã cố gắng lắm rùi nhưng đến bi giờ vẫn thiếu 2 tiền vệ , 2 tiền đạo . 2 hậu vệ , 2 trung đạo , và 1 thủ môn ...cứ đà này hổng bít bao giờ mới đủ một đội bóng ... cố lên 

 Thứ hai vẻ mặt tình duyên 
 Một năm vật nài gửi đơn đến hết các phòng ban , nhưng mình vẫn chẳng có tin gì mới vẫn giữ chức trưởng ban người vợ , ... sang năm mình sẽ cố gắng lập cú haptrich làm trưởng ban người tình ... cố lên .. 

 Thứ ba về mặt sự nghiệp 
 Sau bao nhiêu thăng trầm của nền kinh tế .. mà cái này tội lớn nhất là Mỹ nha .. rảnh quá tự nhiên vác quân sang I RẮC đốt cháy bao nhiêu dầu mỏ .. làm bi giờ mỗi lần đi xe là tui thấy sót ruột gì đâu ... còn nấu canh thi hỏng dám bật lửa to .... sợ tốn ga ... làm nồi canh từ màu xanh chuyển sang màu nâu ... nhưng không sao tiết kiệm là quốc sách mờ .. cố lên .. 

 Thứ tư là về mặt công danh 
 Trải qua 12 nằm vất vả dãi dầu sương gió nếm mật nằm gai , thức đêm mò hôm .. đến bi giờ mình vẫn giữ được chức vụ quan trọng trong cái nôi của xã hội ... giám đốc của bọn nhóc tỳ...cố lên 

 Thứ năm về vận mạng 
 Tuy có lúc cũng loạng choạng ... lụ khụ , cái này thì hơi bị xui xẻo một chút ... đúng có 1 lần huyết áp tụt xuống gót chân phải đi bệnh viện .. Sau một hồi tận tình của BS cuối cùng huyết áp cũng kéo lên được tới cạp quần ... Nhưng nói chung là đến bi giờ vẫn tự hào chuẩn bị gần được cái lễ Thượng thọ rùi nhoa .... cố lên.. 

Cuối cùng mình cũng vớt vát được cái .. .Tem Kim Cương nhoa ...


Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

LUÂN LÝ VÀ ĐẠO ĐỨC- Tìm của lạ ở Việt Nam...





Tìm của lạ ở Việt Nam... 

Tâm sự của một người đàn bà đau khổ (xin được phép giấu tên).

Vợ chồng tôi định cư ở Mỹ vừa đúng 30 năm. Chúng tôi rất ít về Việt nam vì bà con chẳng còn mấy người. Nhưng đột nhiên khoảng hơn 2 năm trở lại đây, chồng tôi bỗng thường xuyên đi về VN đầy khó hiểu, lần gần nhất đã ở lại hơn 2 tháng.

Hỏi thì ông ấy bảo, về để tìm cơ hội làm ăn mà chẳng nói làm ăn cái gì, nhưng lần nào đi cũng mang nhiều tiền theo mà khi về thì hết sạch. Thời gian ở nhà, ông thường lên mạng ngồi Chat rất khuya và có nhiều cuộc điện thoại rất lâu, ông thường lén ra vườn ngồi nghe một mình làm tôi hết sức nghi ngờ. Sự nghi ngờ càng tăng khi ông nhạt hẳn chuyện gối chăn cùng vợ, cái nhạt nhẽo này rất khác thường so với trước, vì chúng tôi mới hơn 60 tuổi. Tôi điện thoại về VN dò hỏi nhiều người quen thì được biết, ông cặp bồ với một phụ nữ không còn trẻ nhưng đẹp.

Tôi vội vã lấy vé bay về VN thì cũng là lúc chồng tôi trên đường về Mỹ.

Tôi ở lại VN gần một tháng lân la dò hỏi thì được biết người phụ nữ kia ở trong “Nhóm câu Sài gòn”, tức là câu người trên mạng. Tôi đã mất rất nhiều công sức và tiền bạc mới biết được nhóm này có khoảng 10 người, chuyên lên mạng sưu tầm các hình ảnh độc đáo, và những thông tin nóng mà nhiều người nước ngoài quan tâm rồi Post lên mạng và các diễn đàn. Từ đó nhóm này có vô số người quen khắp nơi thế giới. Mỗi người trong nhóm luôn có hàng ngàn địa chỉ để giao lưu quan hệ.

Tôi dấu mình không cho biết tôi từ Mỹ về, thật may mắn, tôi được giới thiệu và kết thân với 1 người trong nhóm. Lân la mãi, tôi được cô này cho xem cả xấp hình, trong đó có hình chồng tôi đi câu cá ở Bình Chánh, rồi tắm biển Nha Trang chung với cả nhóm. Nhờ thế, tôi biết rõ mặt người phụ nữ kia khi đang ôm chồng tôi. Cố dằn lòng, tôi vẫn tỉnh bơ như không quen biết ai trong những tấm hình trước mắt.

Khi hết sức thân, cô gái kia mới dốc bầu tâm sự. Đại khái cô cho biết, chúng em là những người tử tế, có ăn học và có nhà cửa đàng hoàng, chỉ tội nghèo.

Cô rất tự hào về chuyện “câu” của mình.

Cao hứng cô bóc trần mọi thứ:

“Chị tưởng ai cũng có thời gian suốt ngày trên Net ư?..”

...Chị tưởng ai cũng đủ trình độ để sưu tầm những hình ảnh độc đáo và các tin tức nóng hay sao?...”

Những email em gởi là các mồi câu. Cả ngàn Mail gởi đi, bèo nhất cũng có vài chục phản hồi, bao nhiêu năm như thế chúng em có vô số bạn hữu, từ thân ít đến thân nhiều và rất thân.

Trong đó em sẽ lựa ra, con nào hám của lạ ( nhiều lắm) đủ mọi thành phần. Và em thường dành ưu tiên cho cá nước ngoài ( vì dễ dãi bạc tiền) luôn đặc biệt quan tâm đến loại vợ chết và nhất là loại cá già, cá càng già càng tốt và càng dễ câu. Nhưng thú vị nhất là loại vợ chết.

Đầu tiên là chat, kế tiếp là điện thoại và sau đó là hẹn gặp tại VN, em luôn thòng rằng : “Xin làm hướng dẫn viên miễn phí, mọi nơi mọi lúc”. Ít khi em chủ động gọi điện thoại lắm, vì tốn tiền, chỉ cần nhá máy, “cá” sẽ gọi lại ngay.

Em siêng chat lắm, có lần cùng một lúc phải chat với 4 – 5 cá, nhưng vẫn khỏe re.

Cô hào hứng huỵch toẹt:

“ Em đang là em tinh thần, là em kết nghĩa, là cháu dễ thương...” của rất nhiều cá nước ngoài. Cả là “người thương yêu dấu” hoặc là “cục cưng rất nhớ” của nhiều con cá lờ đờ đó chị ạ. Mỗi kỳ lễ, Tết hoặc Sinh nhật em đều có quà của cá từ các nơi, cá luôn hào phóng và rộng tay với bọn em.

Cá về, em đón. Cá đi em tiễn. Nhưng ngại nhất là vào tháng Tết này, nhiều cá về lắm, em rất lúng túng khi xếp lịch vì sợ cá đụng đầu, do đó, mỗi đứa bọn em luôn có ít nhất là 4 hoặc 5 số điện thoại. Sợ cá ghen khi thấy máy bận. Bọn em có đứa đã mua được nhà, đã mua được xe xịn, còn đi du lịch đó đây thì là chuyện vặt.

Chợt giọng cô chùng xuống:

Bọn em đứa lớn nhất cũng trên 50 rồi, trong đó mấy đứa đã vướng HIV vì cá nước ngoài chẳng ai chịu dùng bao cao su ( cô chỉ ngay người phụ nữ trong hình đã cặp bồ với chồng tôi 2 năm nay). Mấy đứa này vừa đang uốngthuốc vừa đang “trả thù đời”, chúng ngủ với bất cứ ai muốn chúng và nhất định không cho dùng bao.

“Nhóm câu SG” là tên kín đáo bọn em tự gọi cho vui, ít người biết lắm.

Vậy làm sao tránh được? Tôi hỏi.

Cô bảo: Không tránh được đâu, khó biết lắm. Vì bọn em là người đàng hoàng, có ăn học tử tế, có đứa còn là Phật từ thuần thành siêng lễ bái lắm chị ơi. Tôi tối xầm cả mặt, ù hết cả tai khi nghĩ đến chồng tôi, không còn hơi sức đâu nghe tiếp phải lảo đảo đứng lên ra về.

Tôi trở lại Mỹ mà lòng tan nát. Ba ngày không nói với chồng một câu. Cuối cùng, chẳng thể mãi thinh lặng, tôi kể hết với ông những chuyện tôi biết về “Nhóm câu SG” và yêu cầu ông đi xét nghiệm máu. Mới đầu ông nổi giận ghê gớm và quát nạt kinh khủng. Quá chán nản, tôi chẳng nói lại nửa lời. Sau đó, tôi lẳng lặng thu xếp áo quần về ở với con trai lớn hơn 1 tháng trời. Trong thời gian này, ở nhà ông ấy đi xét nghiệm máu : Kết quả DƯƠNG TÍNH HIV. Dù đã đoán trước nhưng tôi vẫn bàng hoàng đổ sụp và nghĩ đến bản thân mình.

Ba tháng sau mới lấy lại được thăng bằng, tôi đi xét nghiệm, kết quả cũng như chồng tôi DƯƠNG TÍNH HIV.

Tôi có 2 trai và 2 gái đều trưởng thành. Tôi không biết vi tính, không có nickname, phải nhờ con gái viết lại chuyện buồn của mình gởi các diễn đàn, chỉ với mong ước các diễn đàn tiếp tục phổ biến, đến càng nhiều càng tốt, sao cho mọi người cảnh tỉnh, đừng để ai vướng phải bất hạnh như gia đình tôi.

Đó là tâm nguyện của tôi, xin các diễn đàn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối đời của mình.

Người phụ nữ bất hạnh.

CAM ON ANH JACK LEE

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Những câu truyện ngắn đầy ý nghiã.


1. Nó 
 Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn. 

 2. Vòng cẩm thạch 
 Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười: - Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui. Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng. 

 3. Quà sinh nhật 
 Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến...

 4. Con Nuôi 
 Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Mình biết tất cả về con nuôi đấy. Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là gì? Cô bé trả lời: - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng. 

 5. Khóc 
 Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa. Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ. Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói: "Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh." 

 6. Xa xứ 
 Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học. Thư đầu viết: "Ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..." Cuối năm viết: "Mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..." Mùa đông sau viết: "Em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..." 

 7. Cua rang muối 
 Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui: "Cua rang muối thật đó mẹ." Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém: "Còn răng đâu mà ăn?!" 

 Cheers, 
Jack Lee 
 Where there's life, there's hope. 
Where there's love, there's life.

Cam on anh Jack Lee 

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013